Tác giả: Nguyễn Thành Công
Thiên tai liên tục, đồng bào Miền Trung oằn mình trước bão lụt, các con số gọi tên bão nối nhau đè nặng tâm tư mọi người; Theo truyền thống, của người Việt “máu chảy ruột mềm”, lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều, thay nhau, từng đoàn cứu trợ từ phía Bắc, phía Nam theo đường thiên lý ra với đồng bào miền Trung.

Ở đúng vị trí trên quốc lộ 1 đoạn xuôi về Cà Mau, cách tỉnh lỵ chừng hơn 10 cây số, nơi có địa danh cũ là Tắc Vân, chưa lâu bắt gặp hình ảnh chiếc xe tải nặng bốc dỡ hàng gồm gạo và nhu yếu phẩm thiết yếu ra miền Trung, giờ xuất hiện các ô tô cũng dừng lấy hàng chỉ có điều dải băng trước đầu xe mang dòng chữ: thiện nguyện nghĩa tình Cà Mau… Đó là địa điểm tập kết hàng cứu trợ tiếp nhận đủ các nguồn bà con gửi về làm từ thiện. Có một vị Đại đức đứng coi sóc, đôn đốc công việc., Đại đức Thích Thiện Nghĩa. Dõi theo hành trình của đoàn xe cứu trợ trực chỉ Phú Yên, thật vui khi nhận ra có một xe mang dòng chữ tên địa phương nơi tôi sống “Giá Rai”.
Địa danh Giá Rai gắn với tên quận lỵ trong cơ cấu hành chính ít nhất từ năm 1918 - thuộc tỉnh Bạc Liêu. Sau sáp nhập vẫn có phường Giá Rai của tỉnh Cà Mau. Nếu trùng lặp địa danh ở xứ sở mình là phổ biến, thì “Giá Rai” lại thuộc về trường hợp đặc biệt khi khó tìm tên gọi thứ hai y chang như vậy trên phạm vi cả nước! Châu Thành, miền Tây có nhiều Châu Thành, Phước Long - cũng không hiếm, Giá Rai - gần như chỉ có Giá Rai.
Nhưng quả thật địa danh “Giá Rai” cũng quá khiêm tốn, ít xuất hiện trên báo chí truyền thông vì căn cớ không rõ, như thành tích học tập, kỷ lục này nọ, hay thắng cảnh… Nên khi thấy trong đoàn xe nghĩa tình mang quà cứu trợ cho đồng bào Phú Yên có tên “Giá Rai” thật hãnh diện, xúc động. Đoàn đã mang nhiều suất quà gồm lương thực, thực phẩm đến cho bà con tại nhiều điểm cứu trợ, chắc chắn tên “Giá Rai” xa xôi gần cuối miền Tây Nam Bộ khắc sâu trong lòng bà con mình ở khúc ruột miền Trung.
Không phải thành tích thể thao ở đấu trường Olympic, hay giải thưởng danh giá này nọ, tên “Giá Rai” thân thương nơi tôi sống có ở nơi cần đến nhất vào lúc này. Thật tự hào!



Tác giả: Nguyễn Thành Công






Bình luận (0)