Còn mấy ngày nữa mới đến chuyến bay, nhóm thiện nguyện toàn chị em nữ ở đường Nguyễn Thái Sơn phường Hạnh Thông (Gò Vấp cũ) luôn tay sắp xếp tư trang, vật dụng, thảo luận chương trình, bởi đơn giản lần đầu tiên được ra Bắc. Mà nào có phải đi du lịch: chị em Bắc tiến cứu trợ bão lụt, giúp đỡ bà con đồng bào vùng lũ bị cô lập. Zalo trong nhóm liên tục tương tác, lúc thì quên cái này, lúc cái khác, vé máy bay được gửi thông tin chi tiết rằng bay từ Tân Sơn Nhất sáng sớm vậy mà sát ngày lên đường có chị còn nhắn hỏi: chiều mai mấy giờ bay? làm trưởng nhóm hết hồn đính chính. Bởi ai cũng hồi hộp.

Miền Bắc, vùng trung du và núi cao gần biên giới Việt - Trung hiếm khi gặp lụt cỡ này. Xe rời Hà Nội ra Thái Nguyên, quang cảnh khiến chị em trong đoàn không thể rời mắt: sổ sách, giấy tờ cơ quan ướt phơi hai bên vệ đường, xe máy, ô tô ngập chìm trong nước. Đến khi phát quà, có chỗ nước ngập tới 4 mét! Ban đầu dự tính phát 700 phong bì, mỗi phong bì một triệu đồng, vậy mà xúc động trước tình cảnh bà con mình, trước khi về đoàn đã quyết định tăng thêm thành 1.000 phong bì, tổng giá trị một tỷ đồng, “mong bà con bớt khó khăn phần nào”, một chị trong đoàn chia sẻ.
Cả đoàn chung nhà nghỉ, sáu người một phòng, “mà vui”, vì chuyến đi vô cùng ý nghĩa. Năng lượng tích cực từ hành động chia sẻ yêu thương khiến ai nấy luôn tươi cười dù mệt do di chuyển liên tục.

Ở Cà Mau, phường Tân Thành, chòm xóm chung tay góp ngay hai trăm triệu đồng, vài ngày sau lại khoe “thêm ba tấn gạo”, trước ngày lên đường còn “cập nhật”: thêm mì nữa. Chiếc xe tải cỡ lớn mang gạo theo quốc lộ 1 trực chỉ Bắc Bộ, còn bà con bay từ sân bay Trà Nóc, Cần Thơ, có người lần đầu tiên đi máy bay! Họ rất vui.
Quy luật bất thành văn nghiệt ngã, cứ vào Thu, bão lũ xuất hiện ở miền Bắc và miền Trung, trở thành “thói quen” tự thuở nào. Và cũng bất thành văn, chừng vào độ ấy, bà con mình theo nghĩa bầu bí nghĩa tình từ Nam lại san sẻ bát cơm cùng đồng bào “ngoài ấy”. Một chị trong đoàn từ Hạnh Thông chia sẻ: cũng đâu có bao nhiêu, mọi người cùng hùn lại. Hơi ấm “người chung một nước phải thương nhau cùng” là đây.
Đường xá xa xôi, có phần trắc trở nhưng ai cũng vui, niềm vui của sự sẻ chia...
Bài và ảnh: Nguyễn Thành Công






Bình luận (0)