

Điều cần thiết không phải là gieo vào con trẻ một “bản ngã phóng đại”, mà là nuôi dưỡng chính kiến, giúp trẻ nhận biết đúng khả năng của mình, biết rằng mọi thành tựu đều cần trải qua rèn luyện, thất bại, kiên trì và khiêm hạ.
Và có lẽ, điều ấy sẽ còn mãi, như một “giếng tâm” lặng lẽ trong mỗi chúng ta, nơi chốn gợi nhớ, để khi mỏi mệt giữa cuộc đời hiện đại, ta có thể lắng lại, soi mình, mà thấm đượm một làn nước mát từ quê hương, từ quá khứ...
Tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ dưới góc nhìn Phật học là một quá trình vừa mang tính tâm linh siêu hình, vừa mang tính xã hội hiện thực. Đó là sự kết hợp giữa lý tưởng giải thoát và tinh thần nhập thế, giữa đạo lý tri ân và trách nhiệm tiếp nối.
Tôi đã từng là người gieo một nhân duyên nhỏ – một bước khẽ để em bước vào cửa đạo. Nhưng tôi biết, hạt giống ấy là của em mang theo từ bao đời. Tôi chỉ là người đứng bên bờ, thấy một cánh sen đang rẽ sóng mà đi.
Xin cha mẹ đừng để sau lưng mình là những đứa con phải sống trong tổn thương, ngờ vực hay bất hòa vì đất cát, mà hãy để lại một gia tài khác, gia tài của sự công bằng, của niềm tin và sự thấu hiểu.
Pháp Phật không chỉ để học, mà để sống. Trong mỗi hành động thường ngày – từ lái xe, nói năng, ứng xử – nếu có chính niệm soi chiếu, thì ta không chỉ giữ mình khỏi lầm lỗi, mà còn có thể góp phần xây dựng một xã hội an lành, hạn chế khổ đau.
Bình luận (0)