Mấy ngày liên tiếp phục vụ tại chùa Quán Sứ, nơi tôn trí Xá lợi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, tôi được nghe rất nhiều lời hỏi han, nhắn nhủ từ quý phật tử, đặc biệt là các cô, các chị:

- “Chiêm bái Xá lợi chưa cháu?”

- “Không vào kịp à? Uổng lắm đấy, phước báu lớn mới được chiêm bái Xá lợi Phật mà!”.

Tôi chỉ mỉm cười, chắp tay xá nhẹ:

- “A Di Đà Phật! Cháu cảm ơn cô ạ”.

Hình minh họa.
Hình mang tính minh họa.

Suốt những ngày ấy, tôi luôn tay luôn chân. Khi thì đẩy xe lăn đưa cụ già vào chiêm bái, lúc dìu người khuyết tật bước từng bậc thềm. Khi lại cùng các bạn tình nguyện viên trẻ hướng dẫn phật tử xếp hàng, giữ sự trang nghiêm và trật tự. Gần như không có lúc nào ngơi nghỉ để có thể vào chiêm bái như bao người.

Thấy tôi cứ chạy qua chạy lại, có cô quan tâm hỏi: “Cháu không tranh thủ vào chiêm bái à?”!

Tôi chỉ cười nhẹ. Câu hỏi ấy khiến tôi khựng lại đôi chút. Không vào được bên trong, có thật là… “thiệt thòi” không?

Tôi nhớ mình đã thấy có người đi ra rồi quay lại đến ba, bốn lượt. Có người hoan hỷ khoe: “Tôi tranh thủ vào 5 vòng rồi đấy nhé!”.

Trên mạng xã hội, hình ảnh, video chiêm bái lan tỏa khắp nơi. Nhiều người rạng rỡ trong khoảnh khắc cúi đầu đảnh lễ bên bảo tháp xá lợi, niềm tin và lòng thành hiện rõ trong từng ánh mắt, nụ cười.

Hình mang tính minh họa.
Hình mang tính minh họa.

Tôi cũng từng như thế… cách đây vài năm, nếu rơi vào hoàn cảnh này, có lẽ tôi sẽ tiếc lắm: “Giá mà mình cũng vào được một lần…”.

Nhưng giờ đây thì khác. Tôi vẫn giữ vững năng lượng và niềm vui phụng sự. Thầm niệm Phật trong tâm, tự nhủ: Chiêm bái không chỉ là đứng gần hay cúi đầu sát bên khung kính, nơi đặt bảo tháp Xá lợi Phật. Chiêm bái còn là khi tâm mình trọn thành kính, lòng mình hướng về Phật cùng tất cả sự an tịnh và chí nguyện.

Ngay cả khi đang đứng từ xa, nhìn bảo tháp Xá lợi giữa dòng người trang nghiêm, tôi cũng cảm nhận được sự linh thiêng và mầu nhiệm. Tôi nguyện cầu chư Phật gia hộ chúng sinh an lành, hồi hướng chút công đức phụng sự đến muôn người, nhất là những ai chưa đủ duyên chiêm bái Xá lợi lần này.

Tôi biết, còn hàng trăm, hàng triệu người chưa một lần được diện kiến, chiêm bái Xá lợi Phật. Nhưng điều đó không có nghĩa là “kém phước”. Bởi với lòng tin chân thành, mỗi thời lễ bái tại gia, mỗi lần lặng lẽ hướng về Tam Bảo, cũng đã là một cách chiêm bái.

Phước báu không nằm ở số lần đảnh lễ, mà ở sự chuyển hóa trong tâm. Không phải ai được đến gần Xá lợi cũng giữ được lòng kính ngưỡng bền bỉ. Những người lặng thầm phụng sự với tâm hỷ xả, có khi lại đang kết nối sâu sắc với nguồn năng lượng từ bi của chư Phật.

Tôi thấy rõ điều ấy trong từng thời khấn nguyện. Từng hơi thở, từng bước chân phụng sự, đều trở thành cơ hội tu tập. Và tôi, thay vì “hậm hực hay tiếc nuối”, chỉ thấy niềm hoan hỷ khôn cùng, nhẹ nhàng mà trọn vẹn.

Vậy thì… Chiêm bái Xá lợi, là bao nhiêu lần cúi đầu đảnh lễ, hay là mỗi khi tâm mình thực sự lắng lại, ngưỡng vọng thành kính? Là khoảnh khắc đứng gần tháp báu, hay là phút giây vô ngã, âm thầm phụng sự trong dòng người hành lễ?

Có thể mỗi người sẽ có câu trả lời khác nhau, tùy vào duyên lành và cảm nhận sâu thẳm trong lòng. Nhưng chỉ cần lòng mình thành, thì nơi đâu cũng có thể là đạo tràng, mỗi hành động nhỏ bé cũng có thể là lễ bái nhiệm mầu.

Cuối mỗi ngày, nhìn ánh mắt rạng rỡ, nụ cười thân thương từ các phật tử và tình nguyện viên, tôi lại được tiếp thêm năng lượng. Và tôi, tiếp tục an vui phụng sự…

Chút suy ngẫm, những ngày phụng sự Đại lễ chiêm bái Xá lợi Phật tại chùa Quán Sứ.

Tác giả: Giác Tâm